Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2009

BẢY NGHỆ THUẬT NẤU SÚP - Stringfellow Forber

Asparagus Soup

Asparagus Soup

Kevin D Weeks


Trong một n
ăm đầy những thay đổi; năm mà tôi đã học được nhiều điều, năm tôi trau dồi toàn diện mọi mặt trong cuộc sống của mình; tôi đã đến với nghệ thuật nấu súp, một nghệ thuật phù hợp với cuộc sống, thoả mãn mọi cảm giác và bộc lộ rõ nét những trạng thái tâm hồn, đáng để tuân theo như kỷ luật hàng ngày. Trong năm đó, tôi cũng đã bắt đầu quyển sách hướng dẫn nhỏ này. Có thể bất kỳ quá trình lựa chọn nghiêm túc nào cũng đều có nghệ thuật của nó, nhưng theo tôi, rất ít người có khả năng tự diễn giải về món súp - những người biết rằng món ăn thiết yếu giản đơn này có thể thể hiện tất cả trạng thái và cảm xúc của người chế biến.

Để bắt đầu: Chúng ta có thể sống – một cuộc sống cô đơn, điều kiện để nhận được sự chăm sóc trìu mến - và trở thành người chiến thắng. Nếu bạn là người sáng tạo; một lúc nào đó bạn sẽ không chịu đựng được sự lẻ loi của mình, khi cái tôi của bạn đã tràn đầy và bạn là một người giá trị; bạn sẽ buộc phải san sẻ, phải cho đi những niềm vui và dần dần để lộ ra từng cánh hoa của sự phong phú và khả năng đánh giá của bạn. Thật may mắn, chính thời gian đó, cũng có một người am hiểu khác không chịu đựng được sự lẻ loi của họ - người sẽ bị tấn công bởi sự hoàn hảo của bạn và sẽ khẳng định điều đó như anh ấy - hay cô ấy - có lẽ đã thừa nhận. Đây chính là thời điểm để các bạn cùng chế biến "Món súp của sự hợp nhất hoàn hảo"...

Quyển sách mỏng của tôi sẽ bắt đầu như thế đấy. Tôi đã hình dung tất cả trong đầu. Cha sẽ ngạc nhiên – lúc nào ông cũng cho rằng tôi chẳng thể viết được gì ngoài những lá thư kinh doanh.

Nhưng, Cha ạ, quyển sách đó sẽ thật sâu sắc và có sức nặng, như cách cha vẫn nói về những điều tốt nhất. Bởi vì con đã học được rất nhiều kể từ khi được tự do sống hướng ngoại, - tôi nhớ đến ông, người cha tội nghiệp của tôi - khi không còn bị kìm kẹp bởi những lời dạy bảo của cha về những gì một cô gái trưởng thành được phép làm, khi không phải so sánh sự giàu có của cha và sự trơ trụi của con; không phải so sánh sự quyến rũ của cha với sự thô kệch của con mà nó đã khiến cho nam tính của cha gần như trở thành nét quý phái Châu Âu -

Một lần con lên xe tắc xi, cha ạ, sực nức mùi nước cạo râu của cha; và con đã nhớ lại từng năm một trong thời thơ ấu tuyệt vọng, khi con đã yêu cha đến thế.

- không còn phải so sánh sự thanh lịch của cha với bộ quần áo và mái tóc ngắn của con, với trọng lượng mỉa mai quá cỡ của con.

Cách đây không lâu, tôi đã được thừa kế khá nhiều. Cha mất, điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến, và mọi thứ là của tôi - những bí mật kinh doanh và những bức thư cũ, những bí mật của căn phòng nhỏ và gác mái, những bàn ghế bóng láng, những đồ bạc nặng và ấm áp. Tại sao tôi chưa từng tưởng tượng đến điều đó? Cha không còn trẻ nữa. Nhưng ông là bất tử, là sức mạnh không bao giờ cạn.

Tôi đau khổ vì ông đã ra đi. Tôi suy sụp, không ăn, không di chuyển được. Tôi nằm trong bệnh viện suốt nhiều tuần, trở thành vấn đề nan giải với các bác sĩ. Họ làm như tôi không có mặt ở Dobson & Aines, mặc dù cô bạn mới vẫn gọi điện cho tôi vài lần một tuần. Tôi có thể không bao giờ hồi phục được. Khi tòa nhà ở khu kinh doanh của tôi bị chuyển thành khu chung cư, tôi mua căn nhà nhỏ này và đây chính là nơi tôi đã đến khi cuối cùng các bác sĩ cũng nói rằng họ không cần phải làm gì để phục hồi sức khoẻ cho tôi nữa - sức khoẻ ấy đã sung mãn trở lại. Bây giờ tôi có thể chọn lựa, tôi có tiền, tôi có tất cả những thứ tốt đẹp của cha. Tôi được tự do quyết định những việc mình làm hay không làm.

Cha luôn nghiêm khắc với con, Cha ạ, về quyền tự do lựa chọn. Nhưng quyền tự do đó đã bắt đầu quá sớm, trước khi con kịp chuẩn bị. Mẹ mất khi con lên 10 và cha muốn con sống với cha như mẹ đã từng sống. Nó làm cho con buồn cười khi chẳng ai lại có thể chờ đợi cái đứa trẻ gầy nhom là con ấy trở nên giống người mẹ quý phái của mình - người đeo vòng cổ và cài hoa, mái tóc lượn sóng búi thành búi nhỏ, ngồi nghỉ cả buổi sáng vì bệnh đau tim và xuống cầu thang lúc 3 giờ chiều để tắm và thay quần áo, thơm nức mùi phấn và nước hoa; một người có thể tạo cảm hứng cho Hilda thành công tuyệt đối trong việc sáng tạo và chế biến những món ăn thật ngon lành.

Bây giờ con đã có thể thấy thật ra nó là như thế nào: Con không phải là người vợ xinh đẹp của cha, cha không phải là người mẹ dịu hiền của con.

Con đã cố, Cha ạ, con đã thật sự cố gắng. Phòng của con vẫn để y nguyên như mẹ đã sắp xếp. Dù đã lớn, con vẫn giữ những con cừu và gấu bông, tấm khăn trải giường nhàu nát. Con đã đưa bạn về nhà chơi, sau đó bật đĩa hát - rất chậm. Con đã mua sắm một cách âu yếm và quan tâm đến những món quà của cha. Con mặc những bộ quần áo mà những người bạn goá của cha đã chọn cho con - với những cổ áo đăng ten, những dải viền và ruy băng, tất trắng, giày da đen bóng lộn - cho tới khi con nhận ra chúng làm cho con khác biệt đến thế nào; rồi con đã tự mua sắm cho mình, mua quần jean, áo sơ mi và giày thể thao tại cửa hàng trả tiền ngay mà Hilda dẫn con tới; cuối cùng là tìm kiếm sự tán thành đối với những đồ rẻ tiền trong bộ sưu tập của con.

Và nó luôn luôn là: "Chúa ơi, con thấy cái áo này ở đâu vậy?", hay là "những cái dây giầy gớm ghiếc kia, đứa bạn ngu ngốc đó, cái cà vạt kinh khủng này? Chúng ta không thể dùng chúng, hãy trả nó lại luôn đi, con yêu". Và cha cười, làm cho những bà bạn của cha cũng cười.

Thật nhục nhã, sự hổ thẹn trong tình thế bất ngờ đó có thể đã làm con bị hủy hoại một cách nhanh chóng hay tách con ra khỏi bất cứ cái gì hay bất cứ ai có thể. Một lần, trong cơn điên cuồng của mình, con đã cắt một cái áo sơ mi và cố gắng xả nó xuống toalét, làm cho nước tràn ra làm ướt trần phòng ăn. Con kêu lên với người bạn trai duy nhất của mình cho tới khi cậu ta chạy trốn và nói với mọi người ở bên dưới là con đã bị tâm thần. Rồi bao nhiêu món quà sinh nhật và quà Giáng sinh của cha với những cái cây được trang hoàng, hàng rào kẽm, những con chó, những người say rượu trên phố khi con ném chúng đi; Hilda đã hét lên rằng thật nhục nhã cho con khi bỏ đi tất cả những thứ đó.

Cuối cùng, con chỉ mặc màu be, nâu và trắng, gây nên một cảm giác không thể chịu đựng nổi. Con có bạn bè ở trường, nhưng số bạn đó càng ngày càng ít khi con béo ra, nghỉ học và thu mình trong cô đơn. Con đã không dám lựa chọn, Cha ạ. Con chẳng có gì là của riêng mình ngoài những cái thiết yếu nhất. Con nặng nề và nhạt nhẽo, sống một cuộc sống nhạt nhẽo.



Nhưng bây giờ, ánh sáng tràn ngập khắp nơi; ánh sáng thiên nhiên, sức mạnh do tìm tòi khám phá, vị ngon do tài năng, sự khoẻ mạnh do công việc làm vườn. Món súp như một sự tinh chế cần thiết - nghệ thuật của việc nấu súp. Nhờ không ăn thịt và kiêng các món khác, con trở nên mảnh mai. Con để tóc dài và thấy nó lượn sóng, màu xám át màu đỏ, và con cũng hất nó ra sau như mẹ đã làm. Những sợi dây từng trói buộc con đã biến mất, số tiền từ âm chuyển thành dương. Cha đã biến mất khỏi thế giới đáng yêu này. Thật buồn biết bao khi cha không nhìn thấy cái giường bốn chân của ông, cái bàn Biedereneier của ông, cái ghế da của ông, cái bàn Adam của ông trong căn nhà nhỏ của tôi với những tấm rèm cửa bay trong gió nhẹ.

Quá trình hồi phục của tôi bắt đầu từ trong vườn, khi tôi dẹp bỏ sự buồn chán, tiều tụy và biếng nhác để quét dọn và đào xới. Suốt mùa đông, khu vườn phát triển với những cây mới được trồng vài lần một tuần - cây anh túc, cây Freese, hoa anh thảo, thược dược, Cama, cây phong lữ. Tôi mua những cây hoa màu sắc sặc sỡ và nhìn thật đẹp khi được trồng bên cạnh nhau. Giờ đây, không thể phạm sai lầm nào.

Thế rồi con đã gặp Richard, như thế nào nhỉ, mọi chuyện đã đi tới mức vượt ra khỏi tầm kiểm soát của con, con tiến xa hơn và để anh ấy trở thành của mình.

Cha có thấy hạnh phúc vì con không, Cha? Cha sẽ thấy con đã thay đổi, nhưng nó có làm cho cha hạnh phúc không?

Richard. Phóng khoáng, thông minh và tốt bụng như tên của anh ấy vậy. Anh ấy là lái xe của hãng chuyển hàng đã mang cây non đến cho con trong suốt mùa xuân. Anh ấy đã mang hộp cây trồng đến cho con vào ngày con sơn cửa trước.

- Cô hãy nhìn xem- anh ấy nói- Cửa ra vào màu xanh đậm và khung màu đỏ. Cô nghĩ như thế nào về nó?

- Tôi thích màu sắc hiện giờ của nó. Anh không nghĩ là nó thật lộng lẫy với màu xanh và đỏ sao?

- Cả nơi này đều như thế. Cô có thể bảo ai đó chăm lo đến nó. Cô đã phải ở đây và làm việc suốt trong vườn. Chồng cô có giúp cô chăng?

- Không. Tôi chưa có chồng.

- Vợ tôi cũng bỏ đi rồi. Cô ấy chẳng chăm lo gì nhiều cho ngôi nhà cả. Cô ấy luôn ra ngoài, ngay cả sau khi có con. Một nửa thời gian tôi là người phải cho chúng ăn khi về nhà vào buổi tối, mở một hộp súp hay thứ gì đó.

- Súp là một món ăn tuyệt vời, nhưng tốt nhất là nên tự nấu tại nhà riêng.

- Súp đi kèm với việc làm vườn. ở đây tôi có rau tươi và cây trồng. Tôi nấu một chút, đi ra ngoài vườn và cuốc một chút, quay trở lại và nấu thêm ít món. Tôi thấy hài lòng với cách sống đó, nấu súp và làm vườn.

Con nhìn anh ấy - nhìn vầng trán rộng của anh, đôi mắt điềm tĩnh của anh soi vào trong mắt con, cái miệng như được tạc, đôi vai và bộ ngực rộng và sâu. Anh ấy đã hỏi, và chờ đợi. Con cảm thấy trong mình có một sự yên lặng tuyệt diệu, một sự chiếm hữu và cuối cùng đưa con đến sự lựa chọn liều lĩnh này.

Một người giao hàng, cha ạ.

Con mời anh ấy món súp vào ngày chủ nhật. Và con đã làm.


Tortilla Soup
Link to the Tortilla Soup recipe.


Món súp của sự hợp nhất hoàn hảo.

Món súp này là sự tổng hợp khoai tây, tỏi tây, nước thịt gà có mỡ và kem. Nó được đun nóng và trang trí ngay trước khi ăn bằng lá ngò tây chiên một cách khéo léo và bóng dầu ôliu. Bạn chỉ cần ăn kèm một chút phomat trắng, bánh mỳ Pháp và một ly rượu miền núi giản dị. Con không thạo về rượu và không thích sự chi phí khổng lồ cho chúng. Không nên để cho mùi vị của món súp vị át đi bởi bất kỳ món nào khác.

Richard trở về nhà vào buổi tối, tóc đen rủ xuống trán, tay áo sơ mi trắng buông trên hai cánh tay vạm vỡ. Chúng con đi quanh vườn và ngồi một lúc trên chiếc ghế trong bóng râm, rồi ăn món súp hoàn hảo trong phòng khách. Sau đó, chúng con ngồi trong ô cửa phía sau ngắm nhìn toàn bộ khu vườn xanh mát và thư giãn, ngực của anh tỳ sau vai con. Con cảm thấy tiếng thở dài của anh. Anh tháo cặp tóc của con ra nhưng lại cặp lại. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ lại tới.

Món súp của sự thân mật

đây, tất cả mọi thứ tới cùng một lúc, xúc hết muỗng bất ngờ này đến muỗng bất ngờ khác, khi cha nói về cuộc sống của cha cùng những người khác; khi cha thể hiện sự thông minh, thông cảm, kinh nghiệm, sự hài hước và thoải mái. Cha sẽ trộn thịt gà, thịt bê và xúc xích với mì, đậu, củ cải, cà rốt, sinh tố hoa quả và củ cải đường, cà chua, hành, cải bắp với những tổ tiên tầm thường của chúng. Sẽ có bánh mì cắt từ khoanh to và một ly rượu đỏ chưa pha.

Trời ấm áp và không có mây. Chúng con ngồi ở chiếc ghế dưới gốc cây, ăn và nói chuyện. Anh ấy nói anh ấy đã li dị năm ngoái, bây giờ sống xa gia đình tại một căn hộ gần như trống không ở thị xã.

Chúng con đã yêu nhau trên chiếc giường có che rèm của cha. Đó là lần đầu tiên của con và Richard đã ngạc nhiên. Richard của em - con đã nói. Anh ấy nói: A. Giường của cha không phải là một cái giường cô đơn, cha ạ. Cha thường tiếp các đối tác ở nhà, từ luật sư tới các bác sĩ; còn con luôn làm như thế, bật rađiô thật nhỏ, bị át đi bởi những tiếng động đó. Nhiều công ty luật đã để mất khách hàng vào tay cha bởi cái công việc đi lại với các bà goá và bởi cha đã nghiêm trang và lịch sự như thế nào, đẹp trai như thế nào trong bộ quần áo sẫm màu sang trọng.

Cha chỉ cho các bà goá nên làm gì và họ luôn được lợi từ tài năng và sự hiểu biết của cha. Cha tháp tùng họ tại các buổi hoà nhạc và các bữa tiệc; làm cố vấn cho họ tại các buổi bán đấu giá và các cửa hàng đồ cổ; là người đại diện cho họ trước những thành viên của các gia đình khó khăn. Cha không bao giờ nói rằng không có ai hào phóng bằng một bà goá biết ơn, dù cha biết rõ như thế. Cha yêu tất cả bọn họ, cha ạ, đó là bí mật của cha.

http://content5.videojug.com/43/43c5c56f-d1fd-3447-7d4b-ff0008c8bb52/how-to-make-french-onion-soup.jpg

Món súp của sự mê say bí mật

Bạn có sợ hãi khi biết anh ấy là của bạn, vì bạn sẽ bảo vệ chủ nhân của bạn như thế nào? Và dù có bằng cách nào đi nữa, người chủ ấy vẫn chẳng tuân theo ai cả, những người phụ nữ luôn biết rõ điều đó trong thời gian này. Nhưng niềm vui được che giấu của bạn nằm ở đó, được thể hiện trong món súp. Đậu đen và tỏi được hầm nhừ và được trang trí sinh động vào phút cuối với thìa đầy rượu anh đào Tây Ban Nha, trái bơ được uốn cong và một lát chanh đã cạo.

Họ cũng yêu cha, Cha ạ. Con đã thấy những bức thư. Những con gà gô của con, con gọi họ như thế đấy, những con chim của con. Chim bồ câu của con. A, Cha ạ, thật buồn là cha đã ra đi.

Richard hạnh phúc - niềm vui của anh ấy cũng giống như của con. Con không bao giờ giải thích cho anh ấy về dấu hiệu của món súp, thật dễ dàng để tin rằng anh ấy biết tất cả mọi thứ với trực giác của tình yêu.

Chúng con đều nghĩ rằng anh ấy nên đến đây thường xuyên hơn, nhưng anh ấy nói anh ấy quá mệt trong những ngày làm việc. Vậy nên kỳ nghỉ cuối tuần sau, chúng con nấu bữa tối vào thứ sáu. Con đã dành hẳn hai ngày để chuẩn bị.

Nó không nóng, cũng không lạnh, mà ấm như không khí vậy - trộn lẫn nước lèo màu hồng, kem chua và tôm thon, để trong tủ lạnh một ngày rồi làm ấm lên. Đó là món súp đơn giản nhất nhưng phải vừa chín tới. Nó đặc biệt và được nấu vừa phải - chua chát và đậm đà.

Vào 6.30, nửa giờ trước giờ hẹn, anh ấy đi vào từ cửa trước, gọi con lúc ấy đang ở trong bếp.

- Anh mang đến cho em một sự ngạc nhiên - Anh ấy nói, cầm một cái gói được bọc giấy trắng.

Con nghĩ đó là kẹo, con nghĩ đó là sách.

- Thịt bò bíttết- Anh ấy kêu lên.

- Nhưng - con nói - em không thể...

Anh ấy đặt cái gói nặng vào tay con và con để nó lên giá. Anh ấy đi ra ngoài xe. Con đi theo, nhìn thấy anh ấy lấy ra một hộp to và một túi dài. "Em xem này - anh nói, bắt đầu vòng ra bên kia để quay lại - Anh đã nghĩ đến mọi thứ. Vỉ nướng có thể mang đi được - Anh ấy mở hộp - và than". Anh ấy khua cho cái túi kêu lách cách. Con chỉ nhìn thấy khi anh ấy sung sướng để cái vỉ nướng gần ghế dưới cây.

Đó là vào tháng tám, trời rất nóng. Gần cánh cửa bên trái, gia đình Albert đã sẵn sàng bật vỉ nướng của họ. Con đã ngửi thấy mùi khói của nó khắp căn nhà trong cả mùa hè. Con của họ làm ồn trong lúc đung đưa cái bàn và đứa bé thì khóc. ở chỗ khác, Cindy Appollinaris đang nằm trong ghế. Con biết thế vì nghe thấy tiếng kêu cót két của nó khi cô ấy ngồi xuống. Thỉnh thoảng cô và chồng đi dự tiệc đến khuya, nhưng tối nay cô chỉ có một mình. Anh ta lái máy bay cho một tập đoàn địa phương và cô nói với con anh ta phải bay tới Brazil và chỉ được báo trước một ngày, thật may mắn là anh có hộ chiếu mới.

Richard vừa đốt than vừa hát thầm, vẫy vẫy những đứa trẻ nhà Albert khi chúng nhún nhẩy về phía hàng rào. Con thấy anh ấy cũng vẫy Cindy nữa.

Trong bếp, món súp kỷ niệm sự thân mật của chúng con đã xong. Con đun nóng phomat và và làm lạnh quả mâm xôi, dọn bàn ăn, mở rượu, kiểm tra nhiệt của nồi đặt trên bếp. Khi con nhìn ra ngoài, Cindy đang đứng ở hàng rào nói về miền Bắc của cô và cười với Richard của con. Con nghe thấy anh ấy mời cô ta ăn tối với chúng con, nhưng cô ta liếc vào cửa bếp và từ chối. Mái tóc vàng của cô với những sợi tóc kỳ cục chỉ-mới-ra-khỏi-vòi-hoa-sen đã biến mất.

- Tất cả đã sẵn sàng ở đây rồi.

- Nhưng chúng ta phải đợi 20 phút cho bếp đủ nóng. Khi thịt bò bíttêt đã nóng, món thịt bò đúng là vua - Anh ấy hoan hỉ.

Trong khi con suy tính phải nói như thế nào cho anh ấy biết rằng anh ấy phải ăn món thịt ấy một mình vì con chẳng bao giờ có thể ăn được bất kỳ thứ nào trên đĩa thức ăn trước mặt thì anh ấy bước vào và ôm hôn con: "Sẽ có thời gian nếu bây giờ chúng ta lên gác - Anh ấy thì thầm vào tai con - Khi chúng ta xuống, chắc than đã dủ nóng rồi".

Con không đành lòng bỏ nó, quá bất bình đến nỗi không nói được, lấy nồi súp ra khỏi bếp và tống món súp của sự thanh thản và tình yêu vào trong bồn. Con gần như không thể thở được, tay run rẩy, chân tê cóng. Anh ấy không nói gì, nhưng con có thể thấy sự thất vọng của anh ấy. Con chạy qua anh ấy để lên cầu thang vào phòng ngủ, sập cửa lại nên anh ấy không thể nhầm về sự lựa chọn của con.

Từ cửa sổ, con nhìn thấy anh ấy thơ thẩn quay lại bếp nướng, ngồi buông thõng hai tay trên ghế. Con nhìn thấy Cindy tiến lại phía hàng rào và nói chuyện với anh ấy. Anh ấy hầu như không thể trả lời cô ta được. Anh ấy đứng dậy, cầm gói thịt và bỏ đi. Than còn cháy một lúc lâu nữa rồi tắt dần.

Họ có phản bội cha không, cha? Những con gà gô và những con chim bồ câu của cha ấy. Họ có làm cha nản lòng vì sự thô lỗ và thiếu lãng mạn của họ? Cha có gặp trường hợp nào giống như thế không, cha đã ngồi lẻ loi giữa những thứ đẹp đẽ của cha? Và cha đã lôi kéo họ quay trở lại như thế nào?

Món quà phủ lớp kem mịn như nhung đã trấn tĩnh cảm xúc, nhưng nó biến thành một chiếc bánh thanh tao với những gai giòn. Món này phù hợp với sự nghi ngờ của cha, trộn lẫn sự phủ nhận và cảm giác đau khổ. Cắt những cây sâm balamon thành những miếng nhỏ xíu, trộn với bột, rán thành bánh, mỗi người một cái, phủ lớp kem nóng ngay trước khi ăn.

Anh ấy lại đến, sau khi liên tục gọi và lại gọi để giải thích một cách khó khăn.

Con có thể nói rằng anh ấy không biết anh ấy đã làm gì sai, và điều đó chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn. Chúng con thoả thuận sẽ cùng ăn trưa vào thứ sáu. Anh ấy ăn món súp một cách nôn nóng, làm nó văng tung toé ra khăn trải bàn khi cố đập món bánh sâm. Dù sao thì nó cũng là sâm - Anh ấy nói - Em không uống bia sao? Chúng ta không thể thi thoảng có một bữa ăn đặc biệt sao? Điều tệ hơn cả là con đã trả lời anh ta, còn điều tốt hơn cả là chính anh ta nôn ra quanh ghế.

Thật khốn khổ, con đã đánh mất tất cả ánh sáng và tự do của mình. Con đã trở lại cái lồng cô độc của sự im lặng và sợ hãi. Khi anh ấy đi rồi, con đã nghĩ về cha.

Họ không bao giờ bỏ cha, Cha ạ. Cha cười và đếm cho đến khi họ quay lại, cho tới khi cha có thể ném họ sang một bên, chỉ do sự đặc biệt của cha. Cha thật nhẫn tâm. Con đã đọc những bức thư và cái cách mà họ năn nỉ. Con cố bình tĩnh và gọi cho anh ấy vào tối chủ nhật. Một giọng phụ nữ trả lời, một phụ nữ với từ Xin-chào bằng ba âm tiết, một phụ nữ với mái tóc vàng hoe luôn ướt. Con ngắt điện thoại không nói một lời.

http://content5.videojug.com/43/43b7e364-8753-46d9-c8f5-80bb467ac808/how-to-make-pea-soup.jpg


Cha đã bỏ con, cha ạ, đã bỏ con sang một bên một cách tàn nhẫn như cha đã gạt bỏ những bà goá sai lầm của cha. Cha để con ra ngoài làm việc khi con 18 tuổi, để con chuyển đến căn hộ của chính mình, một sự tự do mà con đã không hề mong muốn như những người cùng tuổi.

Con sống trong cái nơi bắt chước mù quáng này, nơi đã bị nhuộm màu, không đủ biến nó thành cái của mình, cứ như đó là một chuyến xe buýt vậy. Nhưng, rốt cuộc, không phải con đã học được những bài học của cha sao?

Con không nghi ngờ chuyện đó. Richard đã phản bội con, đã đánh mất tính trung thực mà con từng thấy ở anh ấy. Điều gì là của sự nhận thức, điều gì là của sự cảm thông chia sẻ, điều gì là của sự lãng mạn? Con đã chắc chắn trong lần lựa chọn này.

Trước tiên, con phải cười và tranh thủ tình cảm. Con đã làm thế qua điện thoại, cho tới khi anh ta đồng ý đến một lần nữa.

Phải có trai, không phải để tăng thêm mùi vị mà để bảo vệ vận mạng cho hạt cát của chúng, một hạt cát nào đó từ món thuốc trừ cỏ mà con sẽ thêm vào. Và cho thêm cà chua, cần tây thái nhỏ, đậu trắng đóng hộp, giấm - tất cả sự chế giễu mà cha có thể nghĩ tới. Anh ta sẽ ăn vì anh ta sẽ thấy tiếc. Cha cũng có thể nếm, chóng mặt vì những cuộc gặp gỡ là thú vui thông thường của cha. Rồi để anh ta ra khỏi nhà, vì anh ta sẽ nhanh chóng rất yếu.

Con rửa tất cả đĩa, nồi và chôn hết vỏ trai.

Richard đã thực sự rất yếu. Thật ra, anh ta đã chết.

Cuối cùng, cha ạ, một người phải trả giá bởi sự phán đoán của một người.

Đơn giản và rõ ràng như cuộc sống lại tiếp tục; món thuốc này có dầu cá, trắng và không độc hại, có vị đắng của rau diếp thô thái nhỏ, hạt tiêu đen của sự hiểu biết, chanh của sự tiếc thương không đáng kể. Và nó có màu đỏ của cà chua, dành cho sự sầu não, cho sự dũng cảm. Trông nó trong tô có vẻ rất ngon, sặc sỡ và hấp dẫn. Một món súp đầy tính cách.

Có thể đó là tiếng chuông cửa? Con đã nghĩ như thế, khuấy nồi, dọn bàn. Ai đây, vào lúc tối như thế này?

Đúng vậy, nhân viên cảnh sát. Ồ, hai người. Nhưng, tôi chỉ vừa ngồi xuống để ăn một tô súp. Súp là món đặc biệt của tôi. Ồ, có phải đó là chuyện các ngài muốn nói với tôi? Về món súp?

(Linh Vũ dịch)

http://img4.cookinglight.com/i/2007/09/0709p118-potato-soup-l.jpg