Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2009

ALFRED KARNS – KẺ TÒNG PHẠM

Mr. Karns bước vào nhà hàng ưa thích của mình, đói, vô tư lự và huýt sáo. Ông bước đến chỗ ngồi quen thuộc trong góc khuất, gọi Lobster Surprise - một món cần ít nhất nửa tiếng chuẩn bị. Đây là chỗ ông thích nhất vì nó riêng biệt, không bị ai phát hiện và vì những tiếng chuyện trò ở xung quanh.

Ông không phải là người thích nghe lén – Mr. Karns sẽ cam đoan với bạn như thế. Ông không thích thú gì chuyện thọc mũi vào những bí mật riêng tư. Chỉ có điều, vợ ông đã mất và con cái đã lớn, ông không còn những bữa cơm gia đình nữa. Ông không nghĩ đến chuyện tái hôn hay tìm người cùng tuổi để thuê chung phòng - tiền trợ cấp của ông đủ ít để ngăn trở khả năng đầu tiên và đủ nhiều để ngăn cản khả năng thứ hai.

Không, ông chỉ muốn nghe những giọng nói trong bữa ăn, những cuộc đối thoại liên tục nhưng vô vị của mọi người. Cứ đến bữa trưa, những cuộc đối thoại ấy lại giúp cho người ta biết rằng trái đất vẫn đang quay, thời gian vẫn đang trôi, rằng những ông chủ và những đứa trẻ vẫn còn la hét, hàng xóm và chính phủ vẫn còn vung tay quá trán. Tóm lại, cuộc sống vẫn tiếp tục, dù có hay không có sự tham gia của Mr. Karns.
Trong bữa tối, ông luôn hy vọng có gì đó thú vị hơn. Có thể là những chuyện ngồi lê đôi mách hay có những đôi tình nhân đang chăm chút cho mối tình của mình. Dĩ nhiên, thường thì những chuyện như thế này đều được thầm thì, nhưng vào những buổi tối mà nhà hàng gần như vắng tanh như tối nay, có thể nghe được cả tiếng thì thầm từ chiếc bàn trước mắt ông. Đó là bàn ông thích nghe nhất, vì dù ông có thể nhìn thấy người ngồi ở đó nhưng họ hầu như không thể thấy ông.
Mr. Karns hài lòng khi thấy chiếc bàn đó còn đang trống. Ông thích giám sát cuộc đối thoại từ khi bắt đầu, dù nhiều khi cũng thú vị hơn nếu cố phán đoán chủ đề của một cuộc trò chuyện khi nó đã bắt đầu từ trước. Tuy nhiên, khi đã yên vị, ông muốn bàn đó có người càng sớm càng tốt.

Người hầu bàn, một cô gái trẻ với khuôn mặt vô hồn và mái tóc hoe, thông báo với Mr.Karns rằng món Lobster Surprise sẽ lâu hơn một chút so với dự tính. Ông gật đầu và để ý thấy hai người phụ nữ vừa nói chuyện vừa tiến về chiếc bàn trước mặt.
Cô hầu bàn xếp chỗ cho cả hai - một quý bà tóc bạc quyến rũ có vẻ yếu đuối và người đồng hành trung tuổi có khuôn mặt nhọn. Bộ áo quần lỗi mốt nhưng gọn gàng của người phụ nữ trẻ hơn làm Mr.Karns nản lòng. Ông đã hy vọng được nghe chuyện gì đó nhẹ nhàng và có tính bỡn cợt.
Bồi bàn đưa thực đơn cho họ và quay đi. “Tối nay mẹ muốn ăn gì?” - cuối cùng người phụ nữ trẻ hơn cũng hỏi.Những ngón tay của người đàn bà hờ hững nắm chiếc ví. Cuối cùng bà cũng quyết định, và Mr.Karns thấy giọng bà rất ngọt ngào, nhẹ nhưng rõ ràng:
- Ồ, con yêu, mẹ nghĩ mẹ thích salad với nước sốt kiểu Pháp, sò nướng khai vị... và món sườn nấu cải bruzel. Trà đá rồi sau đó là bánh dâu và cà phê.
Mr.Karns kinh ngạc về bữa ăn của bà. “ Có vài người trong chúng ta dũng cảm đương đầu với tuổi già như thế đấy”, ông nghĩ.
- Con nghĩ là con cũng thế - người con gái nói, khiến Mr.Karns có chút bất ngờ về sự lựa chọn nhiều như thế. Cái kỳ quái hơn nữa là phản ứng của người đàn bà trước sự lựa chọn của cô con gái. Bà khom vai xuống và có sự kích động rõ rệt.
Cô hầu bàn đong đưa tiến lại bàn của họ và người con gái yêu cầu dứt khoát: “Cho tôi salad trộn kiểu Pháp, sò nướng khai vị, giămbông, cải bruzel Brusels và trà đá, cám ơn.”
Mẹ cô ta, bệch bạc như thể chỉ chực ngắt lời cô, cắt ngang ngay khi con bà vừa dừng và nói với giọng gần như nài nỉ: “Tôi cũng thế.”
- Cho mẹ tôi một tô thịt hầm và một cốc trà nóng - người phụ nữ nói.
- Không, thế là được rồi, con yêu. Mẹ sẽ chỉ dùng giống con thôi. - Mẹ cô ta vội vã nói.
Người con gái mỉm cười lạnh lùng với cô phục vụ:<
- Xin thứ lỗi cho mẹ tôi - cô ta nói, hơi quá nhấn giọng - Bà ấy đã già lắm rồi và không biết mình đang nói gì. Bà ấy sẽ dùng một tô thịt hầm và một cốc trà nóng.
Mẹ cô ta dường như không còn xúc cảm, trừ những ngón tay bâng quơ nghịch quai ví. Cô phục vụ quay đi và Mr.Karns nhìn thoáng qua mắt cô. Nó vẫn vô hồn.
Cái lối cư xử mới đáng sợ làm sao. Suốt 5 phút tiếp theo, Mr.Karns hi vọng sự im lặng đầy lúng túng bao trùm lên hai người sẽ bị phá bỏ. Món salad được mang tới, cùng với thịt hầm. Cô hầu bàn vội vàng rời đi.
Người đàn bà cầm thìa khuấy món thịt hầm, nhìn vào trong tô với vẻ ghê tởm: “Ta ghét thịt hầm.” Bà ta lẩm bẩm, như một lời bâng quơ.

Hãy đối diện với chuyện đó - Mr.Karns nghĩ - vài người trong chúng ta, khi già rồi, không còn tuân theo những chỉ dẫn của bác sĩ nữa. Có lẽ người con gái chỉ lo cho mẹ mình. Cứ phải làm như thế hết ngày này sang ngày khác. Cô rất dễ cảm thấy buồn chán, đặc biệt nếu mẹ cô cứ khăng khăng đòi ăn những thứ không được phép. Có thể lúc này cô ấy đã mất bình ...
- Con ghét salad - Người phụ nữ nói ngắn gọn - nhưng lần này thì con sẽ thích. Mẹ có biết món salad này là cho ai không? - cô ta làm bộ xúc một nĩa rau xanh, vòng về phía trước vẻ coi thường, ném ra từng lời - đấy là cho Harvey Rice, mẹ ạ. Chàng trai mà mẹ đã ném ra khỏi nhà vì không đeo cà vạt, mẹ nhớ không? Đây là cho Harvey Rice, người không bao giờ còn trở lại với con - và cô ta ăn món salad một cách khéo léo nhưng nhanh chóng, làm ra vẻ hài lòng quá mức, trong khi mẹ cô ta chứng kiến, uể oải ăn thịt hầm.
Thật kinh khủng. Cái ánh mắt liếc trộm buồn rầu của người đàn bà sẽ làm cho Mr.Karns mất ngủ một thời gian dài. Trong khi cô hầu bàn mang món khai vị ra, Mr. Karns hi vọng cô ta sẽ gây thật nhiều tiếng động để người phụ nữ kia nhận ra đang bị nghe thấy và dừng ngay lối hành xử đáng xấu hổ của cô ta.
- Mẹ có biết đây là cho cái gì không, mẹ? - người phụ nữ khua cái nĩa có miếng sò nhỏ lên bên trên đĩa sò - đây là cho 12 năm học piano tại nhà bà De Puy - cô ta chỉ vào miếng sò thứ hai - và cái này là cho bữa tiệc sinh nhật của Iris Anderson mà mẹ không cho con đi vì trời mưa - rồi lại một miếng sò nữa - và cái này là cho con mèo con mà mẹ không cho con nuôi.
Cô ta ăn những con sò đó với một sự giễu cợt đầy hứng thú, đảo mắt và hôn thật kêu đúng lúc món ăn chính được mang đến. Mr.Karns nghĩ có lẽ chính ông cũng sẽ chẳng bao giờ muốn ăn bất kỳ thứ gì nữa. Điều tồi tệ nhất là ánh mắt của người đàn bà nhìn theo mỗi nĩa thức ăn của người con gái, như thể bà ta không được ăn gì cả ngày hôm đó cũng như chưa được ăn uống tử tế trong nhiều ngày.
Thật ghê tởm, Mr.Karns nghĩ. Ông không thể giải thích điều đó cho cô hầu bàn. Không, nó sẽ đồng nghĩa với việc phải đối diện với người con gái, và một điều nữa, đó là phải nói chuyện với cô ta. Ông phải ngăn cô ta lại, nhưng bằng cách nào? Ông cảm thấy dù cho cái vở kịch nhỏ này đã được trình diễn nhiều rồi, nhưng lần này, cô ta đã quá...
- Mẹ có biết giăm bông là cho cái gì không, mẹ? Cho việc học trung học mà con không bao giờ có vì năm đó mẹ đã quá ghê tởm. Và rau là cho tất cả những năm con chăm sóc mẹ.
Mình có thể e hèm - Mr.Karns nghĩ - chỉ là hắng giọng thôi, và cô ta sẽ nghe thấy, sẽ nhận ra mình có thể nghe thấy cô ta, và rồi sẽ ngừng lại. Đó là cái mình đã có thể làm.
Rồi, khi cô hầu bàn đi qua, ông chợt băn khoăn. Những đứa con của ông không thể đưa ra những lời trách cứ tương tự sao? Bất kỳ đứa trẻ nào khác không thể sao? Sự căm thù của cô ta bắt nguồn từ đâu, sự căm thù không thể tha thứ được này là để trừng phạt cho việc không được quan tâm chăm sóc sao? Ông sẽ hắng giọng, và nó sẽ...
- Còn bánh ngọt? Đó là cho 43 năm cùng chung sống của chúng ta, mẹ ạ. 43 năm. Tại sao mẹ không ăn hết thịt hầm đi, mẹ? Hay là trà? Mẹ không thích trà sao, mẹ?
Ông không thể làm gì. Ông không thể gây tiếng động. Cô ta đã đi quá xa và ông đã nghe thấy. Ông không thể sỉ nhục họ bây giờ. Đúng thế, đó cũng sẽ là sự nhục nhã của chính ông nữa. Của ông, của người đàn bà, và... Điều tồi tệ nhất chính là cô con gái bất thường hẳn sẽ quá xấu hổ. Cô ta sẽ phải nói chuyện trực tiếp với ông, lôi ông vào cuộc.
Không, ông phải ngồi đây, yên lặng và bất động cho tới khi họ đi. Và sau đó ông còn ăn được nữa không? Liệu ông còn có thể soi mình trong gương tối hôm đó, cái khuôn mặt già nua, không được quan tâm chăm sóc của chính ông.
Thời gian trôi đi. Người phụ nữ trẻ, sau sự mỉa mai cuối cùng với mẹ mình, bỏ đến phòng vệ sinh. Mr.Karns cảm thấy dễ thở hơn. Nhưng cảm giác đó không kéo dài.
Ngay khi người con gái vừa rời khỏi tầm mắt, người đàn bà lục trong túi, lóng ngóng giữa đống thuốc màu xanh và những chai lọ màu nâu cho tới khi tìm thấy thứ bà ta cần. Rất nhanh chóng, không nhìn xung quanh, bà ta mở nắp và dốc hết cả lọ vào trong cốc cà phê của người con gái rồi lấy thìa quấy đều, lau sạch thìa bằng khăn ăn của bà ta rồi đặt cả thìa lẫn lọ vào chỗ cũ.
Ôi Chúa ơi, Mr.Karns nghĩ.
Khi người con gái quay lại, người đàn bà đã ăn hết tô thịt hầm. Người phụ nữ ngồi xuống và hờ hững đưa tách cà phê lên, cầm nó theo cái cách người ta vẫn cầm điếu xì gà. Cô ta mỉm cười tự mãn.
Ông cố gắng một cách tuyệt vọng để tự thuyết phục mình rằng đó không thể là một liều thuốc chết người. Không nghi ngờ gì cả. Không thể nghi ngờ. Nhưng chắc chắn bà ta đã nếm nó. Và nếu không phải? - Ồ, ông không biết nó là thuốc độc. Có thể đó chỉ là một thứ vô hại. Vả lại, ông có thể ngăn chặn bằng cách nào? Ông có thể nói gì? Và nếu ông sai?
Người phụ nữ đưa tách lên môi.
- Nó là cho cái gì? - mẹ cô ta đột ngột hỏi - cà phê ấy?
Lúc đầu, người phụ nữ cũng ngạc nhiên như Mr.Karns. Nhưng rồi, một cách chậm rãi, cô ta nở nụ cười ngọt ngào. Câu trả lời của cô ta có sự ngọt ngào của thứ kẹo ngọt rẻ tiền làm đau răng người ta.
- Mẹ ạ, đó là cho việc đã mang con đến với thế giới này.
Và khi cô ta uống cạn tách cà phê, bà mẹ nói:
- Đủ công bằng rồi, con gái, đủ công bằng rồi.
Ông phải ngăn lại. Ông sẽ phải thừa nhận việc theo dõi họ, phải nói với cô ta là cô ta đã bị đầu độc. Không. Thưa cô, tôi “không thể giúp gì ngoài việc lưu ý rằng - tình cờ tôi đã nghe những nhận xét của cô về tình trạng thần kinh không ổn định của mẹ cô. Dường như bà ta đã có sự bất thường.”
Bây giờ, họ đang thanh toán. Tầm nhìn của ông bị cản trở vì cô hầu bàn đã mang món Lobster Surprise tới. Khi cô ta rời đi, Mr.Karns thoáng thấy họ ở cửa ra vào. Ông không thể ngồi đây nữa và ông đã là tòng phạm của một tên giết người. Điều tồi tệ hơn cả là ông đã để cho cái màn kịch nhục nhã đó diễn lâu đến thế. Không phải hai hành động bỏ qua đó đã làm mỗi người...
Ông hắng giọng để thu hút sự chú ý của cô hầu bàn, nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào bàn của họ, như thể họ chưa từng ngồi đó, và quay nhìn lại cửa ra vào.
- Thưa ngài, món tôm hùm có ngon không ạ? - Cô hầu bàn hỏi, bộ mặt vẫn vô hồn như thế. Không hề hiểu. Không hề cảm thông. Ông lắp bắp, và rồi, như thể giải thích cho việc gọi cô ta, ông nghe thấy chính mình nói: Đủ công bằng rồi.Cô ta quay lại nhìn, vẻ kỳ quái. Cứ việc nghĩ là ta đã già lắm rồi - ông nghĩ - cứ việc cho là ta không biết ta đang nói gì. Ông đột nhiên nhận ra mình rất đói.