Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

CÔNG THỨC NẤU ĂN KỲ LẠ - George Baxt

- Tôi khá rõ về tai tiếng khủng khiếp của mình - Theresa Camus, một người đàn bà trạc 70 tuổi, tuyên bố - Một kẻ vô giáo dục cực độ, một kẻ khó chịu cực độ và một kẻ xấu xa cực độ. Bởi vậy, tôi còn phải là một kẻ giàu có cực độ nữa. Tôi là người như thế đấy.

Bà đang nói chuyện với Andre du Blancmange, chủ nhân của Le Gourmet Deluxe, một kẻ tham lam cực độ.

- Phu nhân tự xỏ mình thôi - Andre, vốn vẫn được coi là một kẻ nịnh hót, vừa nói vừa xoa xoa hai khuỷu tay - Bà có muốn thử món gà gô non tôi mới nhận được không? Tôi cũng có mấy con chim sẻ rừng rất hiếm mang về từ Tử Cấm Thành, Trung Quốc. Thời nay chim sẻ rừng không phải thứ dễ kiếm đâu.

Khi ông ta cười với vẻ xun xoe, tai ông ta ngọ nguậy, mũi giật giật, và quý bà cao tuổi đó phải kiềm chế cái khao khát được đấm vào quai hàm ông ta.

- Ông nói hôm nay ông có món bít tết tê giác đúng không? Bà để tay lên hông, mắt co lại thành một kẽ hở nguy hiểm.

- Bà đã không quên.

- Tôi không bao giờ quên. Ông có chứ?

- Chắc chắn rồi. Tôi còn có vú của con cúi dúi con và chân lạc đà không bướu nướng. Tôi biết một công thức kỳ lạ để chế biến nó mà cụ bà tôi, một người sinh ra ở Peruvian Andes, đã truyền lại. Cụ là người sợ độ cao. Đó là một công thức đặc biệt yêu cầu phải ngâm chân lạc đà 72 giờ trong nước sốt marinat gồm có… - ông ta nhìn lại đằng sau để chắc chắn không có ai nghe lén được, và như để phòng xa hơn nữa, ông ta nhìn quanh và thì thầm vào tai bà.

Quý bà lắng nghe và nói “Thật thú vị. Rất thú vị. Vậy là nó cần có cây nhung tuyết. Ông có cây nhung tuyết không?”

- Quả thực là có, thưa phu nhân. Ba nhà leo núi Thụy Sĩ đã mạo hiểm mạng sống của họ để kiếm được những cây nhung tuyết này. Thật may mắn, một người trong số họ đã đặt cây của anh ta vào trong balô và giữ nó còn tươi nguyên.

- Du Blancmange, ông sặc mùi của một tên vô lại.

Bà liến thoắng yêu cầu của mình và hướng dẫn ông ta chuyển nó tới khu nhà của bà trong 2 giờ sau. Sau đó, ông ta lướt qua tổng số tiền trong tài khoản mà bà trả cho ông ta hàng tháng, đi tới văn phòng nằm phía sau nhà và dùng vội bữa trưa được đặt từ quán ăn nhanh Tex-mex dưới phố.

Theresa Camus là một phụ nữ cao lớn. Bà cao 5 feet 9 inches không giày và nặng trên 250 pounds. Cậu cháu Chester đã so sánh bà với một chiến xa Sherman. Giờ thì bà đang đi dọc theo phố chính của Mayflower, New Hampshire; một vùng lãnh thổ riêng biệt mà người chồng đã quá cố và không đến nỗi vô cùng thương tiếc của bà đã xây dựng khoảng 50 năm trước. Cảm ơn Vernon và quy định của khu này, bạn phải là người giàu có cực độ mới có thể sở hữu bất động sản, xây dựng và cư trú ở Mayflower. Một vài cái Rockefeller, Astor và Vanderbilt vẫn chưa đủ tiêu chuẩn, và đã từng có tin đồn rằng một ngài Mellon nào đó đã nhảy từ toà nhà Chrysler xuống khi nghe tin mình bị từ chối. Trên đường đi, Theresa dừng lại chốc lát bên một em bé trong xe đẩy, giữ cả hai mẹ con lại khoảng 5 phút trước khi họ nhận ra Theresa đã lấy trộm cái kẹo của đứa bé.

Theresa Camus. Tessie. Tess Nhỏ nhắn. 70 năm trước, khi lên 5, Tessie Farina bé nhỏ đã là một trong những đứa trẻ đáng yêu nhất ở khu vực Bensonhurt, Brooklyn. Cô là con út trong gia đình 8 đứa con của cặp vợ chồng nghèo mà bất lương, những kẻ kiếm tiền bất chính. Họ sớm thoát khỏi cảnh nghèo khổ và gia đình Farina chuyển tới Washington Heights ở Manhattan; tại nơi đó, Theresa đã lớn phổng lên thành một thiếu nữ cao ráo, xinh đẹp và nghiêm trang, luôn mơ tưởng đến một ông chồng giàu có khi học ở Vassan. Khi không bận rộn buôn chuyện hay loanh quanh tại những khóm cúc ở Vassan, Theresa lại mơ đến một viễn cảnh tươi đẹp. Khi được giới thiệu với Vernon Camus tại buổi “Khiêu vũ và ăn tối mừng Trung thu” tổ chức hàng năm do G&G tài trợ, Theresa biết cô đã tìm thấy người đàn ông của mình. G&G được viết tắt từ Gourmands & Gluttons. Giống như những hội viên cao cấp khác, Vernon thích ăn. Ông ăn bất kỳ thứ gì và ăn tất cả. Sau đó, có những tin đồn khó chịu về việc làm sao ông có thể sống sót được trong cuộc thám hiểm rừng rậm Brazil; khi mà trong nhóm 10 người đã bị mắc kẹt hơn 3 tháng trời sau vụ rớt máy bay, ông và chỉ một mình ông là còn sống. Khi thoát ra khỏi rừng rậm, ông nặng 40 pounds.

Theresa thích nấu nướng. Cô đã học nấu ăn từ người bà, vốn sinh ra trong một nhà hàng gia đình nổi tiếng Ballabusta. Và giống như bà mình, Theresa có những bí quyết để trở thành một đầu bếp sành sỏi. Trước khi gặp Vernon, cô đã dự định sẽ mở một nhà hàng sau khi tốt nghiệp đại học. Nhưng khi thấy Vernon là người thừa kế một tài sản khổng lồ, cô đã quyết chiếm lấy tình yêu của ông. Sau ngày cưới, Theresa nấu và Vernon ăn. Đứa con đầu lòng ra đời 4 tháng sau ngày cưới. Đó là một bé gái và họ đặt tên nó là Rose. Hai năm sau, họ lại hạnh phúc đón cậu con trai Norton. Không lâu sau, Theresa xuất bản quyển đầu tiên trong số rất nhiều quyển sách nấu ăn của mình. Nó đã dẫn tới những mục báo được phát hành rộng rãi trên toàn thế giới; và giờ đây, khi đã ở tuổi 70, Theresa vẫn đang thu được hàng triệu đôla nhờ các chương trình truyền hình. Vào đầu năm thứ 11 của thời kỳ hôn nhân nồng nhiệt của họ (cũng có những cuộc tranh cãi về món nước sốt, thịt, món thịt đông trứng thơm ngon và món thịt bò bít tết phi lê mà đôi khi bị nấu quá nhừ), Theresa bắt đầu nghi ngờ Vernon đang cố gắng điều khiển số tài sản cá nhân của cô. Ngay sau đó, Vernon chết vì một cơn đau tim đáng ngờ do đau bụng vì khó tiêu. Khu Mayflower mà Vernon lập lên mới được 2 năm, nhưng Theresa đã tiếp quản nó và điều hành vững vàng để vài năm sau, cô đã đơn thương độc mã chuyển đổi G&G của Mayflower thành nơi tôn vinh những người sành ăn. Danh tiếng của Mayflower vang khắp thế giới và Theresa Camus là cái tên quen thuộc trong mọi nhà.

Thật đáng buồn, danh tiếng và sự giàu có không mang lại hạnh phúc. Cô con gái Rose của Camus đã kết hôn với bác sĩ Oliver Folger, một chuyên gia về chế độ ăn kiêng và là kẻ mà Theresa ghê tởm ngay lần đầu tiên gặp mặt. Anh ta lải nhải về cholesterol, về những chất nhiều mỡ, về bệnh tim và chứng đột quỵ. Anh ta không dám để cho bà biết anh ta là một kẻ tham ăn và đã làm những chuyến xuất ngoại tới Pari và Rome để có thể ngốn thoả thích như ước muốn. Khi Rose phát hiện ra thú đam mê bí mật ấy, cô đã nhiếc móc anh ta một cách thậm tệ và tàn nhẫn, rồi lại cùng tham gia vào những cuộc chè chén quốc tế đó của anh ta. Cậu con trai Norton Camus đã chứng tỏ khuynh hướng phát triển thành một kẻ vô tích sự, kẻ nói dối, một tay tán gái và cờ gian bạc lận. Vợ anh ta, Titania, là nhà thiết kế trang phục cao cấp cho phụ nữ và cũng có chút thành công. Nhưng không giống như mẹ chồng, cô ta không thể có tài nấu nướng xứng đáng với một quý bà, dù cho cô ta yêu thích những món ăn của bà. Norton khiến cho Theresa mời họ dùng bữa thường xuyên hơn, nhưng Theresa không thể hợp với Titania; vì mặc dù quan tâm và thích ăn, nhưng cô ta vẫn rất cẩn thận với chế độ ăn kiêng của mình, vẫn lo lắng sẽ tăng cân và ảnh hưởng xấu đến việc quảng cáo thời trang của cô ta. Cũng chính trong thời gian này, mọi người trong gia đình nhận thấy Theresa nói một mình rất nhiều, thì thầm nguyền rủa và tích trữ những món ăn đã được chế biến một cách ngon lành vào trong cái tủ lạnh bà đã cho đặt trong tầng hầm, to tướng đến mức một người có thể đi lọt được.

Cái tủ lạnh cũng trở nên nổi tiếng như bà chủ của nó. Người ta phỏng đoán rằng trong đó chứa những món ăn bất ngờ đầy sáng tạo. Geraldo Rivere đã cố thuyết phục Theresa mở chiếc tủ lạnh trong một chương trình truyền hình đặc biệt trong hơn 1 giờ, lâu hơn cả chương trình mà vài năm trước anh ta đã làm về tầng hầm bí mật của Al Coopne (mà không phát hiện được gì). Nếu bà tham dự một bữa tiệc với những khán giả vô vị, Theresa lại nói riêng với người quản gia Nellie Baker là bà thích Oprah Winfrey hơn Geraldo, vì Oprah gặp vấn đề kinh khủng về trọng lượng.

Rose và Oliver không có con vì, thật bi kịch, Rose bị vô sinh. Tuy nhiên Titania và Norton có một đứa con trai. Họ gọi nó là Chester, và thật cảm động, Theresa trở nên hoà nhã với họ. Bà say mê Chester, cưng yêu nó cho tới tận khi nó 10 tuổi thì bà nhận ra hình như những đức tính quan trọng nhất của cậu đã bị làm hỏng do quá được nuông chiều. Chester đúng là “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”. Giống cha mình, cậu ta cũng giả dối, bịp bợm và lấy trộm tiền từ trong ví xách tay của bà mình. Nellie Baker đã bắt quả tang vài lần, và cô sẽ không bao giờ quên cái ngày cô bắt gặp cậu ta đang dùng xà beng để phá vỡ cái tủ lạnh trứ danh.

Theresa là người bất hạnh. Bà không chấp nhận để bất kỳ ai thay thế Vernon vì bà chắc chắn rằng tất cả những người đàn ông tưởng là yêu bà thực chất là yêu cái tài sản khổng lồ của bà. Các quyển sách của bà, các mục báo, các chương trình truyền hình chiếm hết thời gian của bà; nhưng bà thường ăn một mình, đôi khi yêu cầu Nellie cùng ăn. Trong một bữa ăn, Nellie - người luôn thẳng thắn một cách hiền lành và trung thực với chủ - nói với Theresa:

- Bà Camus, bà đã quá 70 tuổi rồi.

- Tôi có thể tính được - Theresa càu nhàu.

- Gia đình là tất cả những gì bà có.

- Tôi có tiền của tôi và cái tủ lạnh của tôi.

- Nhưng chúng chỉ là những thứ vô tri. Bà không nghĩ là bà nên nối lại hoà bình với những người thân yêu của bà sao?

- Những người thân yêu, vậy sao! Họ không yêu tôi và tôi không yêu họ.

- Họ luôn gọi điện hỏi thăm bà.

- Và tôi có thể nói với cô tại sao - Theresa gầm lên - đó là họ quan tâm đến tiền của tôi! Tôi biết những khoản nợ cờ bạc của Norton. Tôi biết Chester không ngừng cố gắng viết bài cho báo và tạp chí. Cô nghĩ tôi không biết nó đang cố bán những chuyện đồi bại về tôi cho tạp chí New York và Vanity Fair sao - Bà đẩy ghế ra và bắt đầu xoay bàn, càng lúc càng mạnh - Cô nghĩ tôi không biết nó bán những bài báo cho Enquirer gọi chồng tôi là một tên ăn thịt người. Chỉ vì ông ấy đã sống sót trong cuộc thám hiểm Nam Mỹ. Thật điên rồ khi cho là ông ấy ăn xác người! Tất cả những thứ rác rưởi đó - bà xúc động - Sự thật là ông ấy đã được cứu bởi một bộ lạc ăn thịt người, họ tôn thờ ông như Chúa Trời vì ông đã dùng túi thuốc luôn mang theo bên mình để cứu sống tù trưởng và gia đình ông ta trong một nạn dịch trong làng. Vậy nên họ chăm sóc ông. Họ dựng nhà cho ông và cho ông ăn. Có rất nhiều súp và bánh nhân thịt, và một vị khách lịch sự sẽ không hỏi họ đã ăn loại thức ăn nào, đúng không?

- Đúng - Nellie đồng ý trong lúc cố kìm cơn buồn nôn lại và đẩy sang một bên đĩa gan macmôt en gelee, một sáng tạo mới của Theresa Camus được gợi cảm hứng từ loạt chương trình động vật hoang dã mà bà xem trên PBS.

- Thằng con Norton của tôi là một đứa vô công rồi nghề. Một ngày nào đó người ta sẽ viết sách về nó và lũ bạn mafia của nó, rồi nó sẽ được phân vai trong những bộ phim của Joe Pesci. Rồi còn cô vợ Titania của nó nữa chứ. Tất cả những gì cô ta muốn là được tôi hậu thuẫn cho ở cửa hàng quần áo.

- Họ có thể có lợi nhuận cao - Nellie đoán.

- Cô gái, cô có nghe về tình hình suy thoái không đấy? Các cửa hàng quần áo và các cửa hàng trên khắp thế giới sẽ bị phá sản. Tôi đã đọc được rằng ở Bali, họ đang bán xà rông làm giẻ lau. Phì! - mắt bà mờ đi - Còn Rose của tôi nữa. Tôi đã thật sự kỳ vọng nhiều ở nó. Mà nó thì lại lấy một tay bác sĩ rêu rao với tất cả mọi người đừng ăn những món ăn sành sỏi tuyệt vời của tôi.

- Không, anh ta không làm thế đâu!

- Có đấy, nó có làm thế đấy. Không cholesterol, nó hét lên. Không chất béo. Những món ăn của tôi nhồi đầy những chất đó. - Những món ăn của bà rất ngon.

- Ngon ư? Chúng là những kiệt tác. Lẽ ra người ta không nên ăn chúng. Người ta nên đóng khung và treo chúng ở viện bảo tàng - bà siết chặt hai tay - Ngon là cái mà làm cho cô chết lặng đi và là cái cách để đi đến chỗ kết thúc đấy. Ôi... ôi... - Bà giữ lấy ngực.

- Có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Nellie bật dậy và đặt Theresa vào trong một chiếc ghế.

- Không có gì! - Theresa thở hổn hển - Chỉ là một cơn đau thôi.

- Tôi sẽ gọi bác sĩ.

- Không, đừng! Ông ta sẽ muốn ăn một cái gì đó.

- Bà Camus! Bà nhợt nhạt như thế cơ mà. Và bà đang lo lắng đấy.

- Tôi không sợ chết, tin tôi đi. Tôi không sợ. Tất cả những thức ăn trong tủ lạnh, chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả những thức ăn trong tủ lạnh đó?

- Bà có thể gửi nó tới Nga.

- Nước, Nellie. Cho tôi một cốc nước.

Sau khi uống chút nước, gò má của Theresa đã có màu sắc trở lại. Bà nới lỏng dây thắt lưng và thấy dễ chịu hơn.

- Tôi biết chúng đang chờ để chia chác mọi thứ.

- Ai cơ?

- Rose và chồng nó. Norton và vợ nó. Và cả Chester hư hỏng mà tôi đã yêu đến mê mẩn. Vậy đấy - bà nói sau khi ngừng một lúc - Tôi không mong chúng yêu quý tôi, nhưng thật vui khi biết được chúng nghĩ về tôi như thế nào sau khi tôi chết.

- Ôi, bà Camus, tôi biết bây giờ Chúa đang mỉm cười với bà mà.

- Sao nào? Tôi có đùa đâu?

Sáng hôm sau, Theresa mời luật sư đến và thảo một bản di chúc mới. Luật sư của bà, một linh hồn trong sáng cho tới khi bị mua chuộc, đã ngạc nhiên vì sự nghĩ lại của bà, vì sự hào phóng rộng rãi của bà với gia đình. Ông ta còn ngạc nhiên hơn nữa khi bà trao cho họ tất cả những thứ có trong tủ lạnh của bà để họ sử dụng như mong muốn. Bà đặc biệt hào phóng với Nellie Baker, người được diễn tả là “người bạn và người đầy tớ trung thành của tôi”. Khi bà đọc di chúc, khuôn mặt bà có một vẻ hạnh phúc rất kỳ lạ. Cứ như thể Theresa chờ đợi một hạnh phúc nào đó trong tương lai. Nhưng rồi đột nhiên, khuôn mặt lại trở lại vẻ sắt đá và Theresa nói với luật sư:

- Tôi nghĩ chúng phải chịu trách nhiệm về sự lan truyền các tin đồn.

Luật sư nhìn bối rối: “Tin đồn gì vậy?”

- Một tin đồn cho rằng tôi đã giết chồng mình, tin khác thì cho là tôi đã đầu độc Vernon và ngụy tạo thành một cơn khó tiêu nghiêm trọng.

- Tôi chắc chắn bà không làm thế.

- Tôi cho rằng có khả năng Chester đã cố bán chúng cho một số tờ báo lá cải. Ôi Chúa ơi, tôi đã từng là một người phụ nữ đáng yêu và không bị nghi ngờ. Nhưng giờ thì nhìn tôi xem, gần cuối cuộc đời mình, đang phải cố gắng một cách chật vật để không bần tiện, không tồi tệ, không đáng ghét và đê tiện đến thế trước khi quá muộn - bà thở dài và chậm rãi đeo găng tay - Khi nào thì bản di chúc sẽ sẵn sàng để tôi ký?

- Để tôi xem nào. Hôm nay là thứ 3. Vào chiều thứ 5 được không?

- Mấy giờ?

- Bất kỳ lúc nào sau bữa trưa.

- Tôi sẽ ở đây lúc 3 giờ. Tôi sẽ mang cho ông một ít phomát bò Tây Tạng. Ông sẽ thích chúng đấy.

Luật sư đã tái mặt đi nhưng bà không chú ý.

- Tôi chắc là tôi sẽ thích.

- Phomát bò Tây Tạng chưa được tiệt trùng - Theresa nói - Nó sẽ có mùi chưa được tiệt trùng.

Chỉ có bác sĩ của bà là biết bà không sống được bao lâu nữa. Nellie Baker có nghi ngờ, nhưng trong những ngày này Theresa tỏ ra thân thiện và vui vẻ đến mức Nellie đã bắt đầu tin vào phép thần thông. Theresa đã làm một màn dạo đầu thân ái với gia đình, gửi cho họ các hộp thức ăn và 2 lần mời Rose và Titania dùng trà.

Vào ngày ký di chúc, Theresa đi bộ trên khu phố chính. Những người đánh xe ngựa, bây giờ đã nhận ra bà, giấu hàng hoá của họ dưới tấm bạt và giật mình thấy Theresa đặc biệt biệt đãi họ với một cái nháy mắt hay một cái vẫy tay thân thiện. Chiều nào căn bếp của bà cũng tất bật khi Theresa nấu hết món này tới món khác, mỗi món là một sáng tạo của bà. Chúng được bọc lại và để vào một ngăn đặc biệt trong tủ lạnh.

Theresa đọc cho thư ký của bà nhiều đến nỗi ngón tay của cô gái đáng thương đó hầu như tê cứng trên máy chữ. Bà tham gia các chương trình truyền hình 2 lần 1 ngày, và nhanh chóng chuyển sang thực hiện hợp đồng của bà trong năm tới. Theresa có những triệu chứng sốt và các bạn hàng của bà ngạc nhiên là bà đã không kiệt sức. Bác sĩ của bà đã nài nỉ bà hạn chế việc ăn uống lại và chịu khó tuân theo chế độ ăn kiêng mà ông ta đã kê cho bà, nhưng Theresa đã đuổi ông ta ra với một cái phảy tay khinh bỉ, nghĩ tới Diamond Jim Brady sành ăn , khi được thông báo là sự ăn uống không điều độ sẽ sớm dẫn ông ta đến cái chết bèn tự phục vụ một bữa tiệc khổng lồ cho chính mình và bằng cách đó, tự mình ăn cật lực.

Một buổi tối, Rose Folger nói với anh chồng Oliver khi họ thay quần áo để tới Chinatown tham dự “Năm của những kẻ đáng khinh” với 35 món ăn.

- Có gì đó xảy ra với mẹ rồi.

- Lúc nào mà chẳng có chuyện - Bác sĩ nói.

- Chuyện này khác. Nellie nói bà đang đưa ngôi nhà vào trong danh sách, cứ như thể là mẹ không sống được lâu nữa.

- Em nghĩ thế à? Vậy, nếu những gì tay luật sư của bà nói với em là sự thật thì em sắp có một món thừa kế khổng lồ.

- Ôi, Chúa ôi! Rose nói, và đỏ mặt.

- Em yêu, em biết chúng ta chưa bao giờ ăn ở Hawaii. Khi em nhận được tiền, chúng ta sẽ bay tới Hawaii và sẽ có một bữa tiệc thả phanh. Lợn sữa, thịt chó nướng, óc lừa tẩm ruột bánh mỳ…

Rose chảy nước miếng. “Ôi, nhanh lên, nhanh lên nào, hãy đến Chinatown trước khi em chết vì đói nào”.

* * *

Một chiếc xe tang phủ rèm lái qua căn hộ của Norton và Titania ở Parkchester. Một loạt đạn xuyên thủng bức tường của căn hộ và làm vỡ cửa sổ trong khi Norton đẩy Titania xuống sàn và ôm chặt lấy cô ta. Cô ta kêu lên hoảng loạn trong khi Norton trấn an cô ta: “Khi chúng ta nhận được tiền của mẹ, chúng ta sẽ lắp lớp chống đạn cho căn nhà. Không phải sẽ ổn sao?”

Titania ngừng kêu và càu nhàu: “Còn trong lúc ấy, những người hàng xóm sẽ nghĩ gì?”

Chester Camus đặt chiếc máy chữ trong căn hộ bẩn thỉu trên Lower East Side, các ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, biết rằng trong một ngày gần đây anh ta sẽ có thể có được chiếc máy chữ hiện đại nhất. Nhưng bây giờ, anh ta sẽ vẫn dùng chiếc Olivetti để viết điếu văn cho bà mình. Nellie Baker, người vẫn còn yêu quý anh ta, đã tiết lộ rằng bác sĩ thông báo cuộc sống của Theresa được tính từng ngày, và Chester đã thu xếp với tạp chí People để cung cấp độc quyền cho họ cái nhìn của người cháu trai về những ngày cuối cùng của cusiniere lừng danh Theresa Camus. Máy điện thoại trên bàn đổ chuông và anh ta nói: “Vâng”.

- Tôi đây - anh ta nhận ra giọng Nellie Baker - Bà ấy sắp mất rồi. Tôi đang ở cạnh bà ấy. Bà ấy đang lảm nhảm.

Những ngón tay của Chester run lên khi nghe Nellie nói.

Trong phòng ngủ, Theresa nằm trên giường, cầm cây thánh giá trong tay. Một linh mục ngồi trên ghế thực hiện những nghi lễ cuối cùng và tự hỏi liệu ông ta có nên yêu cầu Nellie cho một miếng giăm bông và phomát kèm bánh mỳ với nhiều mù tạt không. Theresa đang lảm nhảm làm ông thấy đói:

- Nước sốt với dầu giấm măng tây Liechtenstein, thịt bê kiểu vỏ sò Minelli… lõi ác ti sô trong nước sốt bơ đậu với chút ít pesto…lưỡi nai tuyết hầm tỏi tây... - mắt bà nhìn chằm chằm về phia trước, vô hồn, nhưng thật kỳ lạ, bà thấy trẻ lại. Bà lại là một cô gái. Bà là một sinh viên ở Vassar và tối hôm qua bà gặp Vernon Camus, người đàn ông bà lấy làm chồng, người đàn ông mà một ngày kia bà sẽ đầu độc chết như một sự trừng phạt cho sự bội bạc của ông ta. “Vernon...”, bà thì thầm.

Nellie nói nhỏ trong điện thoại và Chester nhắc lại: “Vernon, bà đã thì thầm, hồi tưởng về người chồng quá cố của bà...” Rồi Chester nghe thấy một âm thanh lạ. “Cái gì vậy?”

- Bà ợ - Nellie nói. Và Theresa Camus đã chết.

Lâu đài Camus vẫn sống và vẫn thở với đặc trưng của nghệ thuật nấu ăn cao cấp. Nellie Baker đã chuẩn bị cho gia đình Theresa bữa ăn đặc biệt mà bà cụ đã nấu trong một cơn sốt trong những ngày cuối đời. Ngồi xung quanh bàn là Rose và Oliver Folger, Norton và Titania Camus cùng cậu con Chester của họ. Họ đang ca ngợi câu chuyện của Chester về những giây phút cuối đời của bà anh ta.

- Con sẽ được giải Pulitze đấy - Cha anh ta dự đoán.

Năm người hoan hỉ lảm nhảm trong khi Nellie mang vào hết đĩa thức ăn này đến đĩa thức ăn khác, mỗi món đều là đài chiến thắng của những ma thuật của Theresa Camus. Nellie nghe thấy chuông điện thoại reo. Cái gần nhất nằm trong bếp. Cô chạy vội tới và nhận cuộc gọi của nhà báo chuyên về mục ăn uống. Ông ta muốn biết thực đơn bữa ăn tối cuối cùng của Theresa và Nellie đã nói với ông ta. Cô nói khoảng 10 phút rồi cảm thấy có gì không ổn. Đó là sự im lặng đột ngột trong phòng ăn. Cô xin lỗi, treo máy và vội vã trở lại phòng ăn.

Bữa ăn cuối cùng của Theresa Camus đã thành một huyền thoại. Bà đã thành công trong việc đầu độc con trai và con gái, vợ và chồng của họ cùng một đứa cháu của bà. Rốt cuộc, bà là một kẻ bần tiện, ghê tởm, xấu xa và tồi tệ, và Nellie Baker đã dựng một tượng đài cho bà tại một công viên công cộng ở Mayflower. Nellie tham gia các lớp dạy nấu ăn và có người yêu. Sự thật, Andre du Blancmange có chút ít tính cách của một tay chơi gái, nhưng mặt khác, Nellie dã được Theresa dạy cho cách nấu những món ăn kỳ lạ phức tạp của bà. Dĩ nhiên - Andre nghĩ - Theresa Camus đã để lại toàn bộ tiền của bà cho người quản gia. Nellie Baker đáng yêu và quyến rũ cuối cùng đã chấp thuận kết hôn với Andre du Blancmange hấp dẫn và có tài thuyết phục, rồi dần dần trở nên bần tiện, xấu xa, ghê tởm và kinh khủng; và cuối cùng một buổi chiều, sẽ nấu một bữa ăn đặc biệt cho chồng cô, từ một công thức nấu ăn đặc biệt mà Theresa Camus đã sáng tạo ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét