Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

THUNG LŨNG MẶT TRỜI HAY SỰ TÍCH HOA HƯỚNG DƯƠNG


DESCRIPTION

Ở một vùng đất xa xôi, nằm nép mình sau rặng núi điệp trùng, có một thung lũng thanh bình luôn ngập tràn ánh nắng, được gọi là thung lũng Mặt trời. Chủ nhân của thung lũng tươi đẹp này là nàng tiên nữ dịu hiền, kết tinh của mây, khí trời và hương hoa. Lúc nào nàng cũng lãng đãng như mây trời, nhẹ nhàng và tươi thắm như sương như hoa. Cuộc sống của nàng luôn tràn ngập ánh sáng, niềm vui và nụ cười. Chính vì vậy, mọi cư dân của thung lũng Mặt trời đều thích gặp nàng, đều mong muốn được nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ và nụ cười trong sáng của nàng. Và, họ gọi nàng là Smile – tiên nữ Nụ cười.

Trong thung lũng Mặt trời không có bóng dáng con người, nhưng Smile không bao giờ cảm thấy đơn độc, vì quanh nàng đã có vô vàn chim muông, cây cỏ, vừa là thần dân vừa là bạn của nàng. Thỉnh thoảng, Smile cũng có khách từ nơi khác đến chơi, đa phần là các thần tiên của núi rừng, sông suối; vì, dù là tiên, họ cũng không tránh khỏi những phút giây buồn chán, và khi đó, còn gì thú vị hơn việc được gặp tiên nữ Smile?

Ngay từ khi mới chào đời, Smile đã có một tình yêu đặc biệt với mặt trời. Nàng có thể nằm hàng giờ bên bờ suối, áp má vào những ngọn cỏ mềm ướt sương đêm, ngắm nhìn những tia nắng hớn hở nhảy nhót đùa vui bên cạnh; nàng cũng có thể tựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, ngước mắt nhìn vầng mặt trời đang chiếu sáng rạng rỡ; hay lim dim thả hồn vào trong cõi phiêu du, để ánh nắng ấm áp vuốt ve đôi má. Bởi vì, Smile có một bí mật, một món quà diệu kì được ban cho từ khi mới chào đời. Mỗi khi nhìn mặt trời, nàng có thể cảm nhận hết vẻ đẹp và sự ấm áp của nó, có thể để cho tâm hồn mình bay theo những tia nắng lãng du trên khắp thế gian. Chỉ cần nhìn mặt trời, đắm mình vào trong vầng hào quang diệu kì đó, nàng tiên nữ bé nhỏ có thể đến được tất cả những nơi mặt trời đến, nhìn thấy tất cả những gì mặt trời soi sáng. Vậy là, ngày nào cũng vậy, khi bình minh vừa ló rạng, Smile lại say sưa trong một cuộc phiêu lưu mới, lòng ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Rồi, bằng một giọng nhẹ nhàng và đam mê, nàng kể lại cho những người bạn của nàng nghe về tất cả những gì nàng nhìn thấy: những thác nước tung bọt trắng xoá, những đỉnh núi lấp lánh tuyết như dát bạc, những đô thành tấp nập người xe, những đền đài cung điện huy hoàng lộng lẫy, những khu vườn vô vàn kì hoa dị thảo. Tất cả sinh vật trong thung lũng đều thích được nghe nàng kể chuyện. Ngày nào chim chóc muông thú cũng tụ tập quanh Smile, nuốt lấy từng giọt niềm vui và khám phá từ những câu chuyện của nàng. Rồi, chúng lại chạy đi, chim chóc ríu rít chuyền tai nhau, muông thú thầm thì kể lại cho nhau, ong bướm bay lượn dập dờn, mơ mộng đến những gì đã được nghe kể. Mỗi câu chuyện đều khiến cho các sinh vật đó cảm thấy cuộc đời tươi đẹp hơn, niềm vui rộng mở hơn và thấy mình có ích hơn. Càng ngày, những sinh vật đến nghe Smile kể chuyện càng nhiều, niềm vui mà Smile khơi dậy càng lan xa; và ánh nắng mặt trời cũng nhờ thế mà toả rộng hơn, rực rỡ hơn, ấm áp hơn. Cả thung lũng đắm chìm trong một sức sống dồi dào thầm lặng.

Nhưng, không ai biết rằng cuộc sống thanh bình của họ sắp bị phá vỡ. Ở bên kia rặng núi, trong một thung lũng tối tăm, u ám và ẩm ướt, có một phù thuỷ già cau có, thâm độc và hay gây gổ tên là Nhặng xị. Mụ Nhặng xị luôn cảm thấy tức giận Smile, và luôn mong phá vỡ sự thanh bình của thung lũng Mặt trời; tuy nhiên, mụ không sao tìm được cơ hội thích hợp. Rồi, một ngày, mụ kinh hoàng nhận ra lãnh thổ của mụ đang bị thu hẹp, thần dân của mụ đang giảm dần. Rất nhiều sinh vật ở xứ sở hận thù u tối của mụ đã lén lút trốn sang thung lũng bình an kia, say sưa với những câu chuyện của nàng Smile, và mọi giận dữ của chúng biến mất, mọi buồn chán của chúng đều tiêu tan. Tất cả vui vẻ ở lại vương quốc của Smile. Thêm nữa, mỗi ngày, ánh mặt trời lại chiếu sáng rộng hơn; màu xanh, ánh nắng và cuộc sống tưng bừng rộn rã đã lan dần, lan dần sang sườn núi bên kia, và chẳng bao lâu nữa, thung lũng của mụ Nhặng xị sẽ không còn giữ được sự u ám và ẩm ướt. Mụ Nhặng xị quyết tâm bằng mọi giá phải ra tay. Mụ cử những tên hầu cận của mình lặng lẽ sang thung lũng Mặt trời, tìm cách gieo rắc sự hận thù, cáu kỉnh và u tối vào mảnh đất đó. Thậm chí, cả mụ cũng đích thân tham gia. Nhưng, dù mụ Nhặng xị và quân của mụ có cố gắng thế nào đi nữa, thì cũng không làm sao khiến cho thung lũng Mặt trời hết bình yên. Quả thật, mụ cũng gây được vài xích mích nho nhỏ; nhưng chỉ cần nhìn thấy Smile, nghe Smile kể chuyện, là chẳng ai còn muốn cãi nhau, chẳng ai thèm nhớ đến những bất đồng nữa.


Mụ Nhặng xị điên lên vì tức giận. Mụ vò đầu, bứt tai cả tháng trời không ngủ, chỉ mong tìm được cách loại bỏ nàng Smile. Cuối cùng, mụ cũng tìm ra được một cách cực kì hiểm độc. Mụ bỏ cả tháng trời miệt mài tìm các loại thảo mộc, và kín đáo bào chế một loại thuốc độc có một không hai. Khi đã xong, mụ cẩn thận mang tất cả số thuốc đã được bào chế, lẻn sang thung lũng Mặt trời, mò mẫm đến bên bờ suối nàng Smile thường hay tắm gội, và dốc toàn bộ số thuốc đó vào trong lòng suối. Xong xuôi, mụ lẩm nhẩm đọc thần chú, rồi lại rón rén trốn về, thấp thỏm chờ đợi.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Smile lại ra ngâm mình trong làn nước mát. Thật kì lạ, vừa bước vào trong nước, nàng đã nhận thấy một sự khác biệt kì quái, một cảm giác lạ lùng không sao tả được. Cảm thấy bất an, Smile bèn tìm đến một gốc cây, và hướng mắt nhìn về mặt trời, mong tìm được sự bình an.

Tuy nhiên, những gì nhìn thấy đã làm Smile choáng váng. Thay vì được du hành đến những miền đất rạng rỡ ánh sáng, tươi vui, đẹp đẽ và nhộn nhịp, Smile lại thấy mình bị đẩy vào trong những cánh rừng tối tăm, nơi ánh mặt trời chỉ run rẩy qua kẽ lá; rồi cả những đầm lầy chết chóc mà sự hôi thối và nhớp nháp của nó khiến cho cả ánh nắng cũng thành ra nhợt nhạt, yếu ớt… Lần đầu tiên trong đời, Smile bật khóc. Nàng cố thử lại lần nữa, lần nữa, nhưng càng nhìn, nàng càng thấy những điều kinh khủng. Nàng thấy cảnh đánh đập, chém giết, cãi vã; thấy những bất công, giận dữ, nghèo đói, chết chóc. Smile vô cùng hoảng sợ. Nàng không sao có thể tìm được trong những cảnh tượng đó niềm vui và sự khích lệ. Ngày hôm đó, Smile không có gì để kể với các bạn của mình.

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa cũng vậy. Những gì nhìn thấy khiến Smile không dám kể với ai. Bị các bạn thúc giục, đã có lúc Smile định nói dối, nhưng không thể. Mỗi khi vừa mở miệng, nàng lại thấy như trước mắt mình là một tấm gương khổng lồ, soi rõ mồn một những cảnh tượng khủng khiếp kia; và ngay cả khuôn mặt của nàng cũng bị biến dạng, trở nên nhợt nhạt, hoảng loạn, với những mảng sắc thái sáng tối trộn nhau.

Càng ngày, Smile càng hoang mang. Thung lũng Mặt trời giờ đây không còn bình yên nữa. Ai cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của Smile. Đôi lần, từ những lời nói rời rạc của Smile, họ thấy mình đối diện với một thế giới hoàn toàn khác. Những cư dân từ thung lũng của mụ Nhặng xị đến đây hoảng hốt nhận ra những gì mình đã từng cảm thấy, từng sống qua. Không khí u ám bắt đầu lan ra khắp thung lũng Mặt trời.


Trong khi đó, Smile không còn dám nhìn mặt trời nữa. Nàng trốn cả ngày trong phòng kín, chỉ ra ngoài khi mặt trời đã lặn. Nàng trở nên nhợt nhạt, trầm ngâm, hay giật mình và u sầu. Smile không nhận ra vương quốc của nàng đang thay đổi, ánh sáng đã tắt dần, màu xanh đã nhạt, mọi sinh vật đều dần trở nên uể oải, chán nản, dễ cáu gắt. Dường như, vương quốc của Smile sắp biến thành mảnh đất của mụ Nhặng xị.

Nhưng, nhiều cư dân dũng cảm và sáng suốt của thung lũng Mặt trời đã nhìn thấy nguy cơ trước mắt. Họ bàn bạc kế sách và quyết định thuyết phục Smile đấu tranh. Họ hết khuyên nhủ, cầu xin và cả giận dữ, nhưng Smile đâu thể làm được gì. Nàng rất muốn giúp các bạn của nàng, rất muốn cứu vương quốc của nàng, nhưng nàng biết làm như thế nào đây?

Cảm thấy thất bại, bất lực và tuyệt vọng, Smile quyết định buông xuôi. Nhưng, khi nhìn thấy những người bạn thân thiết của mình càng ngày càng thay đổi, càng ít đến với nàng, Smile biết rằng nàng không thể đầu hàng. Không tìm ra được cách gì, Smile quyết định điều duy nhất nàng có thể làm là dũng cảm đương đầu với chính cái đã khiến nàng sợ hãi, hoang mang và yếu đuối. Buổi sáng, khi bình minh lên, Smile lại bước ra bờ suối, và nàng lại ngồi hàng giờ nhìn ánh mặt trời. Nàng thấy mình đang ở một mình trong một sa mạc mênh mông, chỉ có nắng, gió và cát. Không một dấu vết nào của sự sống, không một bóng râm, tất cả đều giống nhau, đều khắc nghiệt và tàn nhẫn. Thay vì hoảng sợ rút lui, Smile quyết định dấn bước. Nàng đi mãi, đi mãi, không biết sẽ đến đâu. Mặt trời như thiêu đốt nàng, cát nóng bỏng dưới chân nàng, đôi môi nàng khô lại. Smile gần như gục ngã, nhưng, trong trái tim nàng, một giọng nói vẫn thầm thì luôn giục nàng “Hãy tiến lên phía trước! Tiến lên phía trước!” Smile đi, đi mãi, như một người mộng du. Có những lúc, nàng gần như không thở được, gần như phải bò lê trên mặt cát khô cằn. Nhưng tiếng nói Hãy tiến lên phía trước vẫn vang lên, giục giã, và Smile lại đi.

Nature Wallpaper

Rồi, bất chợt, Smile nhìn thấy một hòn đá, một hòn đá bình thường, xù xì, một hòn đá to, một hòn đá có màu khác với màu của cát, của nắng, của sa mạc xung quanh. Nàng chạy lại, quỳ xuống, và kìa – đôi mắt nàng trào lệ, những giọt nước mắt vui mừng, tin tưởng và hi vọng. Ngay phía dưới tảng đá, trong khoảng râm nhỏ nhoi, vươn lên một thân cây, một mầm xanh bé bỏng, mảnh mai nhưng can trường. Smile run run sờ vào những chiếc lá bé xíu; và bất ngờ, niềm vui và hi vọng lại dạt dào trong trái tim nàng. Đôi mắt mệt mỏi của nàng bừng sáng, ánh nắng trở nên bớt gay gắt hơn. Và Smile nhìn thấy, ở xa, rất xa trong sa mạc, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra rõ ràng, một ốc đảo xanh tươi mát rượi, róc rách tiếng nước chảy và ngào ngạt hương hoa.

Hôm đó, Smile lại có thể kể chuyện cho các bạn nghe - những người bạn ít ỏi còn đến được với nàng. Những tiếng thì thầm vội vã được truyền tai nhau; những thân hình rũ rượi giật mình chú ý; những đôi tai mệt mỏi lại dỏng lên, những đôi mắt chán chường lại loé lên ánh sáng.

Ngày hôm sau, Smile lại có một cuộc hành trình khác, một hành trình tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối, tìm hi vọng trong niềm tuyệt vọng, tìm yêu thương trong những nỗi đau. Một cách chậm rãi, Smile cũng làm cho các cư dân của thung lũng Mặt trời nhận ra rằng, chỉ cần đối diện với những mặt tối đó, chỉ cần dũng cảm đi đến cùng, đương đầu với những thử thách đó, tất cả những ai lạc lối lại có thể tìm được về thung lũng Mặt trời.

Nhưng, vì Smile đã chìm đắm trong thế giới cô đơn của mình quá lâu, vì thung lũng Mặt trời giờ đã thay đổi quá nhiều, dường như thế giới bình yên xưa cũ vĩnh viễn không bao giờ có thể quay trở lại. Smile cố gắng hết sức, đi đến khắp mọi nơi trong vương quốc, mang ánh sáng đến từng ngóc ngách. Nhưng, trong lúc Smile gặp nạn, mụ Nhặng xị đã không bỏ lỡ thời cơ, và giờ đây, nhiều cư dân của Smile không thể sống thanh thản như trước được. Smile đã tìm mọi cách để cải thiện tình hình, nhưng có vẻ như sự tối tăm đã thấm vào trong máu của các cư dân đó, và ngoài chính họ ra, không ai có thể giúp họ thay đổi cái nhìn vào cuộc sống.

Thậm chí, một hôm, gấu Leny và báo Boom, vốn là hai người bạn thân, đã lao vào ẩu đả kịch liệt, đến khi Smile chạy tới can ngăn, cả hai còn hất nàng ra, móng vuốt của Boom quệt vào tay Smile, khiến da nàng rách một vết sâu, máu thấm cả xuống đất. Tuy nhiên, kì lạ thay, khi những giọt máu đỏ tươi rơi xuống, dường như có một dòng nước thần kì đã được khơi nguồn. Một khoảng đất rộng quanh đó, cây cỏ bỗng trở nên xanh mướt, hoa nở ngát hương, không khí bỗng trở nên mát mẻ, êm dịu, và cả gấu Leny, cả báo Boom chợt cảm thấy xấu hổ trước sự nóng giận và thái độ khó chịu của mình. Hai bạn ngượng ngùng xin lỗi nhau, và có vẻ như sẽ chẳng bao giờ còn lặp lại sai lầm đó nữa.

Còn Smile, cuối cùng, nàng đã tìm ra cách để vĩnh viễn đánh bại mụ Nhặng xị và những kẻ thân tín của mụ. Một buổi sáng mùa hè, nàng mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, một chiếc váy màu vàng như mặt trời và mềm mại như ánh nắng. Nàng bước đến bờ suối, chính con suối đã bị mụ Nhặng xị bỏ thuốc độc vào dạo nọ, và nàng cầu nguyện. Smile cầu nguyện rất lâu, rất lâu, cho đến khi nàng cảm thấy mặt trời đang mỉm cười khuyến khích nàng, nàng bèn lấy dao cứa vào cổ tay thanh mảnh, để dòng máu đỏ hoà vào trong làn nước. Ánh nắng vuốt ve thân hình nàng, dịu dàng xoa lên cánh tay nàng, khiến Smile không cảm thấy chút đau đớn nào. Máu nàng cứ chảy mãi, chảy mãi; thân hình nàng khô dần, khô dần, và nhỏ lại. Cho đến khi những giọt máu cuối cùng rơi xuống, Smile cũng gục xuống bên bờ suối, khuôn mặt vẫn hướng về phía mặt trời, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Ánh nắng chảy tràn trên thân hình bất động của nàng, mặt trời toả sáng rạng rỡ hơn, bao phủ khắp người nàng bằng một quầng sáng chói loà. Và, khi ánh nắng dịu dần, nơi xác của Smile nằm giờ đây đã được thay thế bằng một loài hoa lạ, một loài hoa màu như mặt trời, cánh mềm mại như ánh nắng và nhuỵ hoa như hàng ngàn nụ cười lấp lánh. Cây hoa vươn thẳng trên bờ suối, hướng về phía mặt trời.

Cùng lúc đó, sức nóng của mặt trời đã làm nước suối bốc hơi, và gió mang những làn hơi nước mỏng manh lan ra khắp thung lũng. Hơi nước bay đến đâu, mặt đất lại rộn rã tươi vui, căng tràn nhựa sống. Giờ đây, mỗi cư dân của thung lũng Mặt trời đều cảm thấy như trong trái tim mình có một nàng Smile.

Và, khắp thung lũng, mọc lên một loài hoa mới, một loài hoa vàng như ánh nắng, rạng rỡ như nụ cười. Một loài hoa luôn hướng về phía mặt trời. Loài hoa đó được gọi là hoa Hướng dương. Từ thung lũng này, hàng ngàn, hàng vạn mặt trời nhỏ bé, hàng triệu triệu nụ cười đã bay đi khắp thế gian.

Cũng từ thung lũng Mặt trời, lan truyền câu chuyện về một loài hoa biết mang lại niềm vui; và người ta tin rằng, chừng nào hoa hướng dương còn hướng tới mặt trời, thì chừng đó, ai cũng có thể tìm được niềm vui trong cả những nơi u tối nhất; và nụ cười sẽ không bao giờ tắt trên thế gian.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét